Tập làm văn lớp 5: Kể chuyện (Kiểm tra viết) Giải bài tập trang 45 SGK Tiếng Việt 5 tập 2 – Tuần 22

Tập làm văn lớp 5: Kể chuyện (Rà soát viết) giúp những em học trò lớp 5 sở hữu thêm nhiều vốn từ, nhanh chóng kể kỉ niệm khó quên về tình bạn, kể câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã học, kể câu chuyện cổ tích theo lời nhân vật.

Nhờ đó, những em sẽ chuẩn bị thật tốt cho tiết rà soát viết trong SGK Tiếng Việt Lớp 5 tập Hai trang 45. Đồng thời, cũng giúp thầy cô tham khảo để soạn giáo án cho học trò của mình. Vậy mời thầy cô và những em tải miễn phí:

Đề 1: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn

Mẫu 1

Một kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa em và người bạn thân thiết nhất, chính là một kỉ niệm diễn ra vào chiều mùa hè hai năm trước.

Hôm đó, buổi trưa trời mát, em và Khải đã rủ nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh nắng gay gắt, nước sông được cây khế, cây dừa chê rợp mát lạnh, quyến rũ vô cùng. Vì vậy, chúng em đã lơ là, ko phát động mà ngay ngay tức khắc lao xuống dòng nước mát. Trong lúc đang sung sướng bơi lội, em chợt thấy phần bắp chuối bị cứng lại. Sau vài giây giật thột, em nhìn thấy ngay mình đã bị chuột rút. Chao ôi, thân thể em nhanh chóng mất thăng bằng và hai tay em chới với liên tục.

May mắn thay, Khải ở sắp đó nhìn thấy tình hình của em, vội bơi lại để ứng cứu. Vốn hình thể của em to hơn Khải nhiều, nên quá trình gặp khá nhiều khó khăn. Xung quanh lại chẳng sở hữu người to nào vì đang giữa trưa. Dù vậy, Khải vẫn kiên trì kéo em vào bờ từng chút, từng chút một. Chờ sắp hai mươi phút sau, em và cậu đấy mới vào được bờ. Mặt Khải lúc đấy đỏ bừng vì mệt, thở từng tương đối to, nhưng vẫn quan tâm xoa chân cho em, nhằm giúp em sớm đỡ hơn. Nhờ sở hữu Khải, mà em đã an toàn vượt qua tình huống nguy hiểm đó.

Cũng từ hôm đấy, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên thân thiết hơn. Em xem cậu đấy như là người anh trai thân thiết nhất của mình.

Mẫu 2

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một tí là con về. Chắc ở lớp sở hữu sinh hoạt gì phải ko con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào chứa cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau hết. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Tới ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương giới hạn lại:

- Phương ơi! Hình như sở hữu tiếng người nào rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất ko thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại chứa lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước tới sắp gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một tí.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy tới. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao ngày nay hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu sở hữu mang theo dầu ko?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới tậu cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Mức độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại tương đối thở khởi đầu đều dần. Bà tỉnh ngộ nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi tậu nước nhé!

- Phương chạy lùi lại sắp một trăm mét, ngay quán cô Lựu, tậu một túi nước chanh sở hữu ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, bà giới hạn lại nghỉ tạm ở gốc me này. Ko ngờ, ngồi được một tí thì thấy xây xẩm cả mày mặt, chẳng sở hữu người nào mà kêu cả.

- Hiện tại, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Hộ sinh rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người thân của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe giới hạn lại. Bác bỏ này có nhẽ trạc tuổi với bố, giới hạn lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác bỏ, cháu ko đi nhưng sở hữu một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác bỏ đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác bỏ xuống xe cùng con đi tới gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác bỏ vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác bỏ đưa bà vào bệnh viện.

Bác bỏ bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác bỏ đưa Phương trở lại. Lúc chia tay với chúng con, bác bỏ nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác bỏ rất vui vì hành động của hai cháu. Hiện tại hai cháu yên tâm mà về. Bác bỏ tới xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà tới bệnh viện ngay.

Lúc lên xe, bác bỏ còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Hiện tại thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành xã Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

Đề 2: Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học.

Trong những truyện đã học ở Tiểu học, tôi thích nhất là câu chuyện nói về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan sở hữu tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân. Tôi kể cho những bạn nghe nhé!

Một lần, sở hữu anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng anh bận đong dầu cho khách, sở hữu một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Lúc biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, sở hữu một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng ko đi. Anh dám chắc là người đấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan.

Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi:

- Anh sở hữu mang tiền ko?

Người mù đáp:

- Sở hữu, nhưng đấy là tiền tài tôi.

- Cứ đưa đây!

Lúc người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, náo ngờ quan lại phán:

- Tên ăn trộm này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ để tiền mà lấy.

Rồi ông sai lính lôi kẻ ăn trộm ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy quan tha tội.

Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn câu chuyện sau đây thì làm tôi khâm phục đức độ, tài năng và mưu mẹo xoá sổ bọn gian phi trừ hậu hoạ cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị ko còn một bóng gian phi. Trước đó, ở chiếc truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã sử dụng nơi này làm sào huyệt đón đường trấn lột.

Để bắt bọn cướp, ông sai chế một hòm gỗ kín sở hữu lỗ thông tương đối, vừa một người ngồi, sở hữu khoá bên trong để người ngồi trong sở hữu thể mở tung nắp hòm tiện dụng. Ông đưa những võ sĩ giỏi võ nghệ sở hữu vũ khí ngồi vào rồi sai quân sĩ ăn mặc giống thường dân khiêng những chiếc hòm đấy đi qua truông, lại phao tin lên rằng: sở hữu một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông; cùng những hòm của nả quý. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi, chuyến này chắc thu lợi to. Chúng hí hửng khiêng những chiếc hòm về sào huyệt Nhưng vừa về tới nơi, thì những chiếc hòm bật tung ra. Những võ sĩ tay nhăm nhăm kiếm binh của triều đình kéo tới. Bọn cướp đành hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ông quan sử dụng bọn cướp đấy đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng to. Sau đó, ông đưa dân tới lập xóm dọc hai bên truông, làm một vùng rừng núi âm u vắng vẻ trở thành những xóm làng đông đúc và sở hữu cuộc sống bình yên.

Tôi rất khâm phục ông Nguyễn Khoa Đăng và quyết tâm học thật giỏi để sau này trở thành một người tài giỏi, liêm chính như ông.

Đề 3: Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó

Tôi là người em trong câu chuyện Cây Khế. Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, lòng tôi trĩu nặng một nỗi buồn. Đó là nỗi buồn vì anh tôi đã vĩnh viễn ra đi bởi lòng tham lam vô độ.

Lúc sinh tiền, bố mẹ tôi sở hữu một gia sản tương đối to. Lúc họ mất đi, anh tôi dành hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai,... Anh chỉ để cho tôi một túp lều nhỏ và một cây khế. Tôi lúc nào cũng hiếu thuận nên nhất mực nghe theo, ko dám đòi hỏi gì hơn.

Hằng ngày, vợ chồng tôi ra sức chăm bón nên cây khế mau đơm hoa, kết trái. Nhìn cây khế trĩu quả, vợ chồng tôi vui mừng khôn xiết. Cây khế đã trở thành nguồn sống của gia đình tôi.

Một ngày kia, bỗng sở hữu một con chim lạ từ đâu bay tới đậu trên cây khế. Chim thật đẹp. Bộ lông nó mịn màng như nhung, thân hình chim to to như đại bàng. Chim ăn khế nhà tôi rất nhiều, nó mổ hết quả này tới quả khác. Tôi thật xót lòng nhưng ko nỡ xua đuổi chim đi. Tôi chỉ đứng dưới gốc mà than vãn với chim rằng:

- Gia đinh ta sống nhờ vào cây khế này thôi, nay chim ăn hết thì ta sống làm sao?

Tôi vừa dứt lời thì chim kêu lên thành tiếng:

“Ăn một quả khế Trả một cục vàng May túi ba gang Mang đi mà đựng”

Thật ngạc nhiên! Tôi ko nghĩ rằng chim sẽ giúp mình sang giàu, nhưng tôi vẫn bảo vợ may một chiếc túi vừa đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim tới chờ tôi đi lấy vàng, tôi vô cùng vui sướng vì quá nhiều vàng ở đấy, nhưng tôi chỉ lấy vừa đủ đựng vào túi rồi leo lên lưng chim để chim trở về nhà. Gia đình tôi đã trở nên giàu sở hữu từ dạo đấy. Tôi đã sở hữu thời cơ trợ giúp người nghèo túng trong làng. Vợ chồng tôi thầm cảm ơn chim thần tốt bụng đã trợ giúp chúng tôi. Chẳng bao lâu, anh tôi biết được sự việc trên nên sang nhà tôi đòi đổi gia sản của anh đế lấy lại cây khế. Vốn chiểu lòng anh nên tôi chấp thuận. Tôi chỉ mong anh em thuận hòa và gia đình êm ấm. Thế là hằng ngày anh cứ đứng ở gốc cây khế mà trông chờ chim lạ.

Sự mong đợi của anh cũng tới. Chim lạ bay tới ăn khế, anh tôi than vãn với chim. Chim lạ cũng kêu thành tiếng như lần trước. Anh tôi mừng quá, lòng tham của anh trỗi dậy. Anh bảo vợ may chiếc túi mười hai gang để chuẩn bị di lấy vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay tới chở anh đi tới núi vàng. Tới nơi, chim đáp cánh xuống. Nhìn thấy vàng, anh hoa cả mắt. Anh ko cầm được lòng tham nên cố lấy cho thật nhiều vàng. Anh đựng đầy vào túi mười hai gang và còn lấy thêm giấu vào trong người. Lúc về, chim bay qua giữa biển thì gặp cơn gió mạnh, chim mỏi cánh bảo anh thả bớt vàng xuống nhưng anh ko chịu nghe lời, cứ khư khư ôm lấy túi vàng. Bỗng cánh chim dao động. Chim ko chịu đựng được nữa vì quá nặng nên đã trút anh tôi cùng chiếc túi vàng xuống biển.

Tôi thật đau xót cho anh. Giá như anh tôi đừng tham lam thì đâu sở hữu kết cuộc bi thảm như thế. Từ câu chuyện về cây khế và chim thần, tôi muốn nhắn gửi mọi người một điều:

“Ở hiền thì được gặp hiền Người ngay thì được phật, tiên phù trì”.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *