Mẫu viết bài tập làm văn số 2 lớp 8 – Văn tự sự hay và chi tiết nhất

Mời những bạn cùng tham khảo dàn ý và những bài văn mẫu viết bài tập làm văn số Một lớp 8 từ đề Một tới đề 4 được chúng tôi lựa chọn và giới thiệu ngay dưới đây nhằm giúp những em học trò mở rộng vốn từ và tham khảo thêm những ý tưởng cho bài viết TLV của mình.

Bài TLV số Hai lớp 8 đề 1: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích

Đề bài: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích.

Dàn ý Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích

I) Mở bài: 

Giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi mà em yêu thích ( con mèo, con chó…). Giới thiệu về nguồn gốc của con vật nuôi đó (được tặng hay do ba mẹ tìm về)

II) Thân bài:

  - Tả về hình dáng của con vật nuôi đó

   + Tả bao quát hình dáng bên ngoài của con vật: bộ lông, màu da, vóc dáng

   + Tả từng phòng ban: đầu, tai, mắt, thân hình, chân, đuôi

   + Tả sơ lược về thói quen sinh hoạt, thị hiếu của con vật nuôi đó.

   + Nói về môi trường sống của con vật nuôi đó

  - Kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi:

   + Đưa vật nuôi đi dạo và bị lạc mất vật nuôi nhưng cả hai đều tìm thấy nhau sau đó.

   + Vật nuôi do một lần bị mắng lúc làm vỡ vạc đồ trong nhà, nó bỏ đi, sau đó trở về.

   + Vật nuôi lập kì tích đuổi trộm, trông nhà.

III) Kết bài:

   Nêu cảm tưởng và tình cảm dành cho con vật nuôi đó. Hứa chăm sóc vật nuôi chu đáo.

Bài văn mẫu Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích hay nhất

    Người nào trên toàn cầu này cũng cần với ít nhất một người bạn để sẻ chia mọi vui buồn trong cuộc sống, tôi cũng vậy. Người bạn đặc trưng nhất với tôi có nhẽ là chú chó Lu. Ko may mắn như những người khác lúc ngay từ trong bụng mẹ, tôi đã được phát hiện bị dị tật bẩm sinh- một bàn tay của tôi chỉ với ba ngón. Cũng vì lẽ đó mà tôi ko với nhiều bạn bè, chỉ với Lu là người bạn đường từ nhỏ tới giờ. Lu và tôi đã gắn bó rất thân thiết và với bao nhiêu kỉ niệm vui buồn bên nhau. Một trong số những kỉ niệm mà có nhẽ suốt đời này chẳng bao giờ tôi quên được, đó là lần Lu cứu sống tôi.

    Chú chó Lu chính là món quà mà tôi được bố tặng vào dịp sinh nhật lần thứ năm của mình. Lu là chú chó bố tôi tìm được từ một người bạn. Tôi đã vô cùng hạnh phúc lúc được bố tặng một chú chó xinh xẻo tương tự. Ở thời khắc đó, Lu vẫn còn bé, bên ngoài là một bộ lông màu nâu xù xinh xẻo. Hai mắt của Lu đen láy rất tinh nhanh. Hai chiếc tai lúc nào cũng hớt tóc xuống nhưng lại vô cùng nhanh nhạy, mỗi lúc tôi đi học về Lu lúc nào cũng chào tôi, Lu chạy tới quấn lấy chân tôi cà chiếc mũi màu đen bóng vào người tôi. Chiếc đuôi lúc nào cũng cũng lắc lư mỗi lúc được cho ăn hay những lúc được tôi cho đi chơi chơi. Lu là một chú chó ngoan và đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.

    Đối với tôi Lu là một chú chó hiền lành và thông minh, nhịn nhường như nó hiểu được tâm trạng của tôi. Mỗi lúc buồn tôi đều tâm sự với nó, nó chỉ nằm yên ổn nghe tôi nói rồi thỉnh thoảng ngước lên nhìn với ánh mắt thông cảm. Lúc vui tôi cũng kể với Lu, những lúc tương tự nó sẽ quẫy đuôi rồi chạy vòng vòng như muốn chung vui cùng với tôi. Tôi rất thích cảm giác sau mỗi giờ học căng thẳng lại được về nhà với chú chó thân yêu của mình, được chơi cùng nó trò chơi mà nó yêu thích thích. Lu ko chỉ là một người bạn mà nó còn là nguồn động lực to to của tôi giúp tôi vượt qua những tự ti cảm những trở ngại để hướng tới một cuộc sống tốt đẹp.

    Một buổi chiều được nghỉ, tôi cùng Lu ra vườn chơi. Nhà tôi với một khu vườn rất rộng với ao nuôi cá cùng rất nhiều cây ăn quả - đây là một chỗ vui chơi lý tưởng của tôi và Lu thường ngày. Ở đây tôi và Lu hay chơi đá bóng, nhưng hôm đấy đang chơi rất vui vẻ thì chẳng may quả bóng rơi xuống ao. Tôi ngồi ở bờ ao, sát mép nước, cố nhoài người để lấy được quả bóng nhưng chẳng may lại trượt chân và ngã xuống. Lúc đó, tôi vô cùng hoảng sợ, vùng vẫy, con Lu trên bờ nhịn nhường như cũng hiểu vấn đề, nó sủa rất to rồi chạy đi. Tôi lịm đi lúc nào ko biết, trong lòng tràn đầy thất vọng vì nghĩ Lu đã bỏ lại mình. Bỗng nhiên tôi tỉnh lại được, thấy xung quanh mình với rất nhiều người, bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lo lắng. Một lúc sau, nghe mọi người kể lại rằng tôi đã bị ngạt nước, may bố ra kịp thời nếu ko tôi đã bị chết trôi. Nhưng công to nhất trong việc cứu tôi thoát chết chính là con Lu, lúc nó chạy đi đấy là để nhà, nó sủa rất nhiều, rất lâu rồi gặm lấy quần bố tôi kéo ra vườn. Bố tôi biết với điều chẳng lành nên đã chạy theo nó và cứu tôi lên. Nghe được vậy tôi vô cùng cảm động và thấy hàm ơn Lu. Đây là một kỉ niệm mà có nhẽ tôi sẽ ghi nhớ mãi trong suốt thế cục của mình.

    Ngày nay tôi và Lu vẫn vậy, vẫn vấn vít bên nhau và càng ngày tôi càng thấy yêu quý nó nhiều hơn. Lu là một người bạn cũng là người đã cứu mạng tôi, có nhẽ Lu là món quà quý giá mà ông trời đã ban cho tôi. Tôi ko với đầy đủ những phòng ban như mọi người nhưng đổi lại tôi với một chú chó rất thông minh và đáng yêu. Tôi sẽ trân trọng Lu như trân trọng một điều kì diệu đã xuất hiện trong cuộc sống của mình.

    Cuộc sống vốn dĩ rất công bằng, lúc đã lấy đi của người nào thứ gì thì sẽ tặng thưởng cho họ một thứ khác. Tôi đã thực sự thấy được điều đấy lúc tôi với Lu trong thế cục. Chúng tôi sẽ mãi là những người bạn của nhau, cùng san sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống và với thêm nhiều hồi ức. Tôi sẽ nhớ mãi ko bao giờ quên kỉ niệm đáng nhớ về chú chó thân yêu của mình.

Bài tập làm văn số Hai lớp 8 đề 2: Kể về một lần em mắc thiếu sót làm thầy, cô giáo buồn

Đề bài: Kể về một lần em mắc thiếu sót làm thầy, cô giáo buồn.

Dàn ý Kể về một lần em mắc thiếu sót làm thầy, cô giáo buồn

 I). Mở bài:

    Dẫn dắt vấn đề.

   Mang nhiều lỗi học trò thường mắc phải làm thầy cô buồn lòng như nói láo thầy cô, quay cóp trong giờ rà soát, bỏ học, trêu chọc thầy cô…

II) Thân bài:

  - Hoàn cảnh, thời kì mắc lỗi:

   + Niên học lớp 6, trong giờ học môn tiếng Anh

   + Năm lớp 3, trong giờ học Văn

  - Kể về việc sai trái mình mắc phải

   + Mắc lỗi vào thời khắc nào? Mắc lỗi với người nào

  - Nêu nguyên nhân mắc lỗi:

   + Do chủ quan

   + Khách quan

  - Diễn biến lúc gây lỗi

  - Hậu quả gây ra đối với lớp,với gia đình, với bản thân

  - Sau lúc mắc lỗi xúc cảm của em thế nào, em đã hối lỗi và sửa lỗi như thế nào

III) Kết bài:

   Bài học sâu sắc rút ra sau lúc mắc lỗi

   Lời khuyên dành cho những bạn khác

Bài văn mẫu Kể về một lần em mắc thiếu sót làm thầy, cô giáo buồn ngắn gọn nhất

   Trong thế cục mỗi chúng ta người nào cũng từng mắc những sai trái, thiếu sót, những sai trái đó giúp chúng ta trông thấy điểm yếu của bản thân để sửa chữa và trưởng thành hơn. Tôi cũng từng mắc rất nhiều lỗi lầm, nhưng lần làm tôi không thể nào quên đó là lần mắc lỗi với cô giáo chủ nhiệm – cô Thu.

   Tôi còn nhớ đấy là lúc tôi học lớp 5, trong lớp tôi là đứa học giỏi, lại năng nổ trong mọi hoạt động của trường lớp nên rất được thầy cô và bạn bè yêu quý. Học lớp 5, kì thi mà chúng tôi quan tâm nhiều nhất chính là kì thi học trò giỏi. Tôi được cô Thu chọn mặt gửi vàng giao nhiệm vụ đi thi học trò giỏi. Khỏi phải nói tôi đã hãnh diện và tự hào biết nhường nào. Và tôi cũng biết rằng, ngoài tôi chẳng với người nào đủ năng lực để dự kì thi này. Lúc đấy tôi quả là một con bé tự mãn, luôn nghĩ mình giỏi giang và khinh thường những bạn xung quanh. Cô Thu nhiệt tình ôn luyện cho tôi, tôi cũng quyết tâm hết sức ôn thi theo sự hướng dẫn của cô.

   Hai ngày trước lúc thi tôi tự cho phép bản thân ngơi nghỉ để tới ngày thi với một ý thức thoải mái nhất. Tôi vô cùng tự tín vào những gì mình đã học. Ngày thi tới người nào cũng hoan hỉ chúc tôi thành công, đạt được giải cao. Tôi hoàn thành xuất sắc bài thi môn Văn, nhưng tới môn Toán lại là một sự thất bại thảm hại. Bài toán cao điểm nhất tôi ko làm được, vì tôi đã tự ý bỏ qua phần đó, vì cho rằng nó quá thuần tuý để đưa vào kì thi học trò giỏi. Tôi mất ý thức ngay từ lúc đấy, bỗng mọi tri thức trong đầu tôi bay biến hết cả, tôi ko thể nhớ được gì nữa. Dù quyết tâm hết sức tôi cũng ko thể lấy lại được sự tĩnh tâm. Và lúc đấy tôi biết rằng mình sẽ ko nhận được bất kì giải gì ở cuộc thi này. Mọi mong muốn, kì vọng của mọi người hay chính bản thân tôi đều tan thành mây khói.

   Tôi bước ra khỏi phòng thi với khuôn mặt ủ rũ, tôi chẳng muốn gặp người nào, chỉ muốn trốn tránh tất cả nhất là cô Thu người đã tận tình chỉ bảo tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in lời cô dặn: “Dù bất cứ dạng bài nào, dù khó hay dễ con cũng phải ôn thật kĩ, đừng chủ quan bỏ qua bài nào con nhé”, cô nhắc đi nhắc lại điều đấy ko biết bao nhiều lần. Đó vậy mà, chỉ vì tính chủ quan, chỉ vì sự tự phụ, tự nghĩ bản thân mình giỏi giang đã làm mọi hi vọng của cô tan vỡ. Tôi biết phải đối diện với cô ra sao, nói với cô thế nào về kết quả thi đáng thất vọng lần này.

   Những ngày sau đó tôi luôn tìm cách tránh mặt cô, tôi sợ phải đối diện, phải giảng giải với cô, tôi sợ nhìn ánh mắt rầu rĩ của cô. Nhưng ko thể tránh mãi, hôm đấy, lúc tan học cô đã gọi tôi lại ở lại lớp. Đó là buổi nói chuyện mà mãi về sau này tôi ko bao giờ quên những lời cô nói, những lời cô dạy bảo:

   - Hôm qua, cô đã nhận được kết quả thi học trò giỏi, môn văn con làm rất tốt được 9 điểm, nhưng môn Toán lại tệ quá. Cô biết kì thi lần này của con ko tốt ngay từ lúc con ra khỏi phòng thi. Nhưng con với thể cho cô biết vì sao, môn Toán lại tệ vậy ko? Cô biết sức học của con thế nào, cô tin con với thể làm tốt. Vậy mà…

   - Con thưa cô, con chủ quan đã ko ôn một phần cô ạ… Con … con… thực sự xin lỗi cô. Con rất giận bản thân mình. Giận vì bản thân chủ quan, đã làm cô và mọi người thất vọng,…

   Tôi nức nở, xin lỗi cô, nói được những điều đó lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nghe những lời tôi nói, cô nhẹ nhõm vỗ vai, ôm tôi vào lòng mà nói:

   - Con gái bé bỏng của cô hãy nín đi. Mỗi chúng ta người nào cũng từng sai trái, người nào cũng từng vấp ngã. Điều quan yếu nhất là bản thân tự nhận thấy lỗi lầm và sửa đổi nó. Cô hi vọng đây sẽ là bài học làm con nhớ mãi, để sau này dù bất cứ việc gì, dù to hay nhỏ cũng cần phải thận trọng, tỉ mỉ, đừng chủ quan lơ đãng. Vì chỉ cần một phút chủ quan, hậu quả con sẽ không thể nào ngờ tới.

   Tôi chuyên chú lắng tai như nuốt từng lời cô nói. Đó là lần trước nhất tôi hiểu ra rằng chỉ vì một phút sơ suất, chủ quan của bản thân lại làm tác động tới nhiều người tương tự. Sự việc đã xảy ra từ lâu nhưng nó sẽ là bài học để đời cho tôi: trong bất cứ việc gì cũng ko được chủ quan, phải thận trọng, tỉ mỉ, nỗ lực, quyết tâm ko ngừng.

Bài viết tập làm văn số Hai lớp 8 đề 3: Kể về một việc làm bố mẹ rất vui lòng

Đề bài: Kể về một việc làm bố mẹ rất vui lòng.

Dàn ý Kể về một việc làm bố mẹ rất vui lòng

   - Cần xác định việc làm tốt làm ba mẹ vui lòng là việc gì ( giúp cụ già qua đường, nhặt được tiền rơi trả người đánh mất, trợ giúp bạn bè trong cuộc sống, trong học tập…)

   - Tâm trạng, xúc cảm của ba mẹ lúc em kể những việc tốt em làm trợ giúp người khác.

   - Tâm trạng xúc cảm của em lúc đó như thế nào? ( hạnh phúc, tự hào, hứa hứa hẹn trong lòng nhiều niềm tin mới…

I). Mở bài:

   Giới thiệu về việc tốt em làm cha mẹ vui lòng: trợ giúp bạn bè trong học tập

II) Thân bài:

  - Hoàn cảnh:

   + Em kể chuyện về việc làm tốt đó cho bố mẹ nghe trong giờ ăn cơm của cả gia đình/ trong giờ xem ti vi cùng cả nhà…

   + Mang một bạn vì hoàn cảnh gia đình , bố mẹ ít quan tâm, bạn mải chơi và kết quả học tập sa sút, đi xuống và cô giáo đã sắp xếp cho bạn ngồi cạnh em.

  - Giúp bạn học tập tiến bộ:

   + Hằng ngày, tới lớp đều nói chuyện và chơi cùng với bạn

   + Những lúc rảnh rỗi em thường cùng bạn làm bài tập, trao đổi bài học vào giờ ra chơi

   + Những bài tập khó, bạn ko hiểu, em thường giảng giải cho bạn hiểu.

   + Cuối cùng bạn đã vươn lên đạt danh hiệu học giỏi và trở thành bạn thân của em.

  - Xúc cảm của em lúc kể chuyện cho bố mẹ nghe: vui mừng và hãnh diện về sự quan tâm, trợ giúp của mình dành cho bạn bè.

  - Xúc cảm của bố mẹ lúc nghe em kể về việc tốt của em: Tự hào và vui lúc thấy em trưởng thành

III) Kết bài:

   Sau lần trợ giúp đó, em suy nghĩ về bản thân thế nào. Hoàn thành việc tốt làm ba mẹ vui lòng, bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc gấp bội. Tự hoàn thiện bản thân hơn.

Bài văn mẫu Kể về một việc làm bố mẹ rất vui lòng chi tiết nhất

   Hôm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp ko gian chiếu lên những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một ngày được ngơi nghỉ thư giãn sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi người. "Một ngày rảnh rỗi mà ko đi chơi thì thật là lãng phí thời kì", chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát "Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón...là...la...lá...lá...la.." thì thấy ba mẹ lăng xăng làm chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi "Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?" "À! Ba mẹ chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi ko còn gặp con à" ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào "Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về với quà cho con". Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự kiến được đi chơi tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mỏi mệt. Trước giờ tôi với động tay, động chân vào mấy việc này đâu, với thời kì rảnh là đi chơi với đám bạn nên mỏi mệt là phải rồi.

   Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tôi chạy ùa vào "Linh ơi! Đi thôi!", một đứa trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi "Đi đâu?" "Mày ko nhớ hôm nay là ngày gì à?" Ngân hỏi lại, nó nhìn mẫu mặt ngờ ngạc của tôi và nói tiếp "Hôm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy" Tôi chợt nhớ ra và nói "Chút xíu nữa là quên mất, cảm ơn những bạn nha". Tôi mời những bạn vào nhà và nói "Chờ tao một tẹo, đi thay quần áo". Bước vào trong nhìn thấy nhà còn ngổn ngang, dơ bẩn tôi chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng "Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, với lại buổi tiệc cũng sắp khởi đầu rồi". Tôi đắn đo cân nhắc với nên đi hay ko, nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình ko làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải bắt tay vào thu dọn thì càng vất vả. Còn nếu tôi ko đi sinh nhật thì Minh Thư sẽ giận và ko chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức một lần vì nó sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao đây...? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định ở nhà thu dọn nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tôi ko đi được và gửi lời xin lỗi tới Minh Thư. Mang thể nó giận và ko chơi với tôi thì cũng một thời kì ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là tương tự.

   Tôi bắt tay vào công việc. Khởi đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp tới phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn, rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đủa ăn sáng còn ngổn ngang trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp còn ngổn ngang xoong nồi, tôi hít một tương đối dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời mẹ dạy, mồm ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào ko hay. Lần trước nhất trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mỏi mệt xen lẫn niềm vui. Thành tựu lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, hiện tại làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất tốt công việc được giao, trong lòng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao! Thật sung sướng lúc mình đã thắng lợi bản thân để vượt lên chính mình.

   Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen "Con gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều". Tôi xẻn lẻn "Dạ con đã to rồi phải ko mẹ". Mẹ nói "Con mẹ đã to rồi, quà của con đây này" vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi "Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm". Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì thành tựu lao động của một ngày "làm việc".

   Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân "Mình với thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình". Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, quyết tâm trợ giúp ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi san sẻ cho những bạn một mốc son trong đời và là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.

Bài viết TLV số Hai lớp 8 đề 4: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc bán chó kể với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại chuyện đó như thế nào?

Đề bài: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc bán chó kể với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại chuyện đó như thế nào?

Dàn ý Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc bán chó kể với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại chuyện đó như thế nào?

  - Xác định yêu cầu đề bài

   + Vào vai nhân vật kể chuyện: với thể là láng giềng, với thể vào vai vợ của ông giáo ( xưng tôi kể chuyện)

   + Kể theo trình tự thời kì, ko gian theo diễn biến truyện.

   + Lựa chọn những chi tiết chính trong truyện để kể.

   + Cảm nhận và suy nghĩ về lão Hạc.

I). Mở bài:

Dẫn dắt hoàn cảnh việc chứng kiến câu chuyện của lão Hạc kể lúc bán chó.

II) Thân bài:

  - Nêu những sự việc chính theo trật tự truyện kể

   + Vừa gặp lão Hạc đã nói “bán rồi”

   + Lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước

   + Lão khởi đầu khóc hu hu như đứa trẻ, mẫu mồm móm mém của lão cứ méo xẹo đi.

   + Lão tự dằn vặt bản thân bằng này tuổi còn nhẫn tâm lừa một con chó, lão ăn năn, dằn vặt

  - Xúc cảm và suy nghĩ về nhân vật lão Hạc.

III) Kết bài:

Từ hoàn cảnh của lão Hạc, bản thân em ( sự hóa thân vào người kể chuyện) em với suy nghĩ gì về thân phận người nông dân trong xã hội cũ trước cách mệnh tháng Tám.

Bài văn mẫu Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc bán chó kể với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại chuyện đó như thế nào? hay nhất

   Trời đã thủng buổi, mặt trời chói chang len qua những bóng lá rọi xuống khuông cửa nan nhà. Tôi đang lụi cụi nấu bếp dưới bếp, than khói lửa hồng bốc lên dưới mẫu nắng ban trưa thật làm người ta dễ bực mình. Ông nhà đang ngồi đọc mấy quyển văn của trò ông đấy, rồi cứ luôn tay phe phẩy mẫu quạt mo. Cơm nước đã xong đấy, toan dọn mâm lên ăn, thì bỗng nhiên, lão Hạc bước từ cửa vào. Lão hạc là láng giềng của nhà tôi, nhà lão nghèo lắm, vợ mất, con trai vì ko lấy được vợ nên bỏ đi làm ăn, để mình thân già lão ở nhà. Lão với ông nhà tôi thân nhau lắm, tuy tuổi tác chênh lệch, nhưng hai người cứ trò chuyện thì lại rôm rả, như hai người bạn tri kỉ với nhau vậy.

   Lão Hạc cứ loạng quạng , mặt cúi gắm xuống, lưỡng lự trước cửa một lúc rồi bước vào nhà. Ông nhà tôi kêu lên: Cụ tới chơi ạ” Lão Hạc ko đáp lại. Lão đi từ từ, chậm rãi vào gian chính. Bực mình thật, đúng lúc người ta ăn cơm thì lại mò đến- Tôi tự nhủ một cách trách móc lão Hạc. Lạ thật! Lão ngồi phịch xuống tấm phản, ko nói ko rằng, cứ cúi gằm mẫu mặt xuống. Chồng tôi cũng thấy lạ lắm, nhưng cũng giữ phép lịch sự, rót chén nước chè mời lão. Lão Hạc đưa hai bàn tay run run đỡ lấy chén trà chồng tôi đưa, đưa lên môi nhấp nhẹ rồi lại đặt xuống. Tới giờ lão vẫn chưa mở lời. Rồi mẫu vẻ yên lặng đấy cứ diễn ra một lúc, chồng tôi nhìn lão một cách kì lạ, ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng thì, có nhẽ là lão đã sẵn sàng để nói chuyện- lão ngẩng khuôn mặt lão lên, khuôn mặt nhăn nheo, rám nắng, dưới khóe mắt vẫn thâm quầng- và mở chuyện:

   - Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!

   - Cụ bán nó rồi?- chồng tôi đáp một cách ngạc nhiên

   - Bán rồi! Họ vừa bắt nó xong.

   Lão kể với giọng khàn khàn, làm tôi nghe chữ được chữ ko. Lão mỉm cười. Nhưng lão cười lạ lắm, mồm lão cười nhưng mà môi cứ giật giật, cả người lão run lên. Lão cười mà như mếu vậy. Có nhẽ tâm trạng lão ko vui như lão cố tỏ ra cho chồng tôi thấy- và chồng tôi cũng trông thấy điều đó. Ông hỏi:

   - Thế nó cho bắt à!

   Vẻ mặt lão thoáng thay đổi, mắt lão nhắm nghiền lại, khuôn mồm cười lúc nãy đã biến mất. Rồi từ hai khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, nó chảy dài trên khuôn mặt xương xương của lão. Những nếp nhăn trên khuôn mặt lão co lại, lão khóc mỗi lúc một nhiều, hàng nước mắt cứ tuôn mãi. Tôi ngạc nhiên, từ xưa tới nay lão với bao giờ thế đâu. Mà lão Hạc đã già, có nhẽ lên chức ông chức cụ rồi, vậy mà lão lại hu hu khóc chẳng khác gì một đứa con nít. Mặt ông nhà tôi cũng biến dạng theo.

   Lão Hạc kể lại chuyện bán chó mà tiếng khóc cứ ngân dài theo từng lời nói, trông tới là tội nghiệp.

   - Khốn nạn… Ông giáo ơi! – Lão òa lên- Nó với biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm, nó ăn ngon lành, bởi vì tôi cho nó toàn món ngon, bữa cuối cùng của nó mà. Thế rồi, lúc nó đang hoan hỉ, thì bỗng thằng Mục với thằng Xiên nấp ngay sau nó nhảy ra, tóm gọn nó. Cu cậu trông béo tốt vậy mà lại nhát, thế nên chẳng bao lâu nó đã bị trói gọn cả bốn cẳng lại rồi. Bấy giờ cu cậu mới biết cu cậu chết. Mà mẫu giống nó khôn lắm! Nó nhìn tôi in như nó trách tôi. Nhìn ánh mắt nó, chắc nó đang thầm bảo rằng: “ A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão vậy mà lão lại đối xử với tôi như thế à? Tôi già từng này tuổi đầu rồi mà lại phải lừa một con chó ông giáo ạ.

   Nói tới đây, lão Hạc tự đấm thùm thụp vào ngực mình, bởi vì có nhẽ lão sẽ ko bao giờ với thể tự tha thứ cho mình được. Lão cứ rên rỉ, trách móc mình mãi, kèm theo là những mẫu cào xé, lão đang dằn vặt nỗi lòng của mình, tới nỗi mà chồng tôi phải ngăn lão lại thì lão mới giới hạn. Ông yên ủi lão Hạc

   - Thôi cụ ạ! Nó ko hiểu gì đâu! Mà chó nào nuôi mà chẳng để làm thịt thịt! Ta bán nó đi chính là hóa kiếp cho nó đấy.

   Nghe xong câu này của chồng tôi, lão Hạc ngẩng mặt lên trời, lão vẫn khóc, nhưng lão vừa khóc vừa cười, giọng cười chua chát và đắng cay. Lão nhắm nghiền mắt lại cố ngăn cho dòng nước mắt ko tuôn nữa, rồi bảo rằng lão mong là con chó sẽ thành kiếp người, như lão chẳng hạn. Tôi quan tâm thấy chồng tôi cũng đau buồn theo lão, nước mắt đã rơi, nhưng ông ko muốn lão Hạc càng thêm buồn nên cố nẹn lại, và nghiến răng để ko òa khóc theo lão. Ông nắm lấy đôi vai gầy gọc của lão Hạc yên ủi lão. Loại cảnh tượng thật não nùng.

►► CLICK NGAY vào TẢI VỀ dưới đây để download hướng dẫn cách lập dàn ý và viết những bài tập làm văn số Một ngữ văn 8 hay nhất file word, pdf hoàn toàn miễn phí.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *