Xem toàn bộ tài liệu Lớp 8: tại đây
Bài làm
Trong thế cục mỗi chúng ta người nào cũng từng mắc những sai trái, thiếu sót, những sai trái đó giúp chúng ta nhìn thấy điểm yếu của bản thân để sửa chữa và trưởng thành hơn. Tôi cũng từng mắc rất nhiều lỗi lầm, nhưng lần làm tôi không thể nào quên đó là lần mắc lỗi với cô giáo chủ nhiệm – cô Thu.
Tôi còn nhớ đấy là lúc tôi học lớp 5, trong lớp tôi là đứa học giỏi, lại năng nổ trong mọi hoạt động của trường lớp nên rất được thầy cô và bạn bè yêu quý. Học lớp 5, kì thi mà chúng tôi quan tâm nhiều nhất chính là kì thi học trò giỏi. Tôi được cô Thu chọn mặt gửi vàng giao nhiệm vụ đi thi học trò giỏi. Khỏi phải nói tôi đã hãnh diện và tự hào biết nhường nào. Và tôi cũng biết rằng, ngoài tôi chẳng với người nào đủ năng lực để dự kì thi này. Lúc đấy tôi quả là một con bé tự mãn, luôn nghĩ mình giỏi giang và khinh thường những bạn xung quanh. Cô Thu nhiệt tình ôn luyện cho tôi, tôi cũng quyết tâm hết sức ôn thi theo sự hướng dẫn của cô.
Hai ngày trước lúc thi tôi tự cho phép bản thân ngơi nghỉ để tới ngày thi với một ý thức thoải mái nhất. Tôi vô cùng tự tín vào những gì mình đã học. Ngày thi tới người nào cũng hoan hỉ chúc tôi thành công, đạt được giải cao. Tôi hoàn thành xuất sắc bài thi môn Văn, nhưng tới môn Toán lại là một sự thất bại thảm hại. Bài toán cao điểm nhất tôi ko làm được, vì tôi đã tự ý bỏ qua phần đó, vì cho rằng nó quá thuần tuý để đưa vào kì thi học trò giỏi. Tôi mất ý thức ngay từ lúc đấy, bỗng mọi tri thức trong đầu tôi bay biến hết cả, tôi ko thể nhớ được gì nữa. Dù quyết tâm hết sức tôi cũng ko thể lấy lại được sự tĩnh tâm. Và lúc đấy tôi biết rằng mình sẽ ko nhận được bất kì giải gì ở cuộc thi này. Mọi mong muốn, kì vọng của mọi người hay chính bản thân tôi đều tan thành mây khói.
Tôi bước ra khỏi phòng thi với khuôn mặt ủ rũ, tôi chẳng muốn gặp người nào, chỉ muốn trốn tránh tất cả nhất là cô Thu người đã tận tình chỉ bảo tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in lời cô dặn: “Dù bất cứ dạng bài nào, dù khó hay dễ con cũng phải ôn thật kĩ, đừng chủ quan bỏ qua bài nào con nhé”, cô nhắc đi nhắc lại điều đấy ko biết bao nhiều lần. Đấy vậy mà, chỉ vì tính chủ quan, chỉ vì sự tự kiêu, tự nghĩ bản thân mình giỏi giang đã làm mọi hi vọng của cô tan vỡ. Tôi biết phải đối diện với cô ra sao, nói với cô thế nào về kết quả thi đáng thất vọng lần này.
Những ngày sau đó tôi luôn tìm cách tránh mặt cô, tôi sợ phải đối diện, phải giảng giải với cô, tôi sợ nhìn ánh mắt rầu rĩ của cô. Nhưng ko thể tránh mãi, hôm đấy, lúc tan học cô đã gọi tôi lại ở lại lớp. Đó là buổi nói chuyện mà mãi về sau này tôi ko bao giờ quên những lời cô nói, những lời cô dạy bảo:
– Hôm qua, cô đã nhận được kết quả thi học trò giỏi, môn văn con làm rất tốt được 9 điểm, nhưng môn Toán lại tệ quá. Cô biết kì thi lần này của con ko tốt ngay từ lúc con ra khỏi phòng thi. Nhưng con với thể cho cô biết vì sao, môn Toán lại tệ vậy ko? Cô biết sức học của con thế nào, cô tin con với thể làm tốt. Vậy mà…
– Con thưa cô, con chủ quan đã ko ôn một phần cô ạ… Con … con… thực sự xin lỗi cô. Con rất giận bản thân mình. Giận vì bản thân chủ quan, đã làm cô và mọi người thất vọng,…
Tôi nức nở, xin lỗi cô, nói được những điều đó lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nghe những lời tôi nói, cô nhẹ nhõm vỗ vai, ôm tôi vào lòng mà nói:
– Con gái bé bỏng của cô hãy nín đi. Mỗi chúng ta người nào cũng từng sai trái, người nào cũng từng vấp ngã. Điều quan yếu nhất là bản thân tự nhận thấy lỗi lầm và sửa đổi nó. Cô hi vọng đây sẽ là bài học làm con nhớ mãi, để sau này dù bất cứ việc gì, dù to hay nhỏ cũng cần phải thận trọng, tỉ mỉ, đừng chủ quan lơ đãng. Vì chỉ cần một phút chủ quan, hậu quả con sẽ không thể nào ngờ tới.
Tôi chú tâm lắng tai như nuốt từng lời cô nói. Đó là lần trước tiên tôi hiểu ra rằng chỉ vì một phút sơ suất, chủ quan của bản thân lại làm tác động tới nhiều người tương tự. Sự việc đã xảy ra từ lâu nhưng nó sẽ là bài học để đời cho tôi: trong bất cứ việc gì cũng ko được chủ quan, phải thận trọng, tỉ mỉ, nỗ lực, quyết tâm ko ngừng.
Đề bài: Kể về một việc tốt em đã làm để trợ giúp người khác
Bài làm
Mỗi người với những quan niệm khác nhau về hạnh phúc, với người hạnh phúc là lúc được đi tậu sắm, là với nhiều tiền, được đi nhiều nơi,.. còn với tôi hạnh phúc là lúc được san sớt và trợ giúp những người khác. Tôi còn ít tuổi, nên mọi sự trợ giúp đều rất bé nhỏ, nhưng tôi tự hào và hạnh phúc mỗi lúc được giúp mọi người.
Gia đình tôi ở sắp nhà văn hóa của phường, nhà văn hóa phường ngoài là nơi làm việc họp hành như những nhà văn hóa khác thì nó còn là nơi cho trẻ em lang thang tới đây học. Lớp học chỉ được mở vào hai ngày cuối tuần nhưng lúc nào cũng đầy tiếng cười và niềm vui. Những em nhỏ tới đây hồ hết đều đã 8 9 tuổi nhưng vẫn chưa biết chữ, những em vì hoàn cảnh gia đình sớm phải vào thành thị trấn kiếm sống, nhìn những em đấy rất đáng thương. Một cô giáo đã to tuổi về hưu, cứ thứ 7 và chủ nhật hàng tuần lại tới đây dạy những em. Thấy những em hăng say học hành tương tự tôi cũng rất muốn góp một phần sức nhỏ bé của mình trợ giúp những em. Lúc tôi đưa đề nghị đấy với cô giáo, ngay tức thì đã được đồng ý, vậy là từ đó cứ chiều thứ 7 và cả ngày chủ nhật tôi lại đồng hành cùng cô giáo dạy những bạn nhỏ.
Ngày trước tiên tới lớp, tôi đã hồi hộp mà cũng hào hứng biết bao. Tôi sợ sẽ ko thể hướng dẫn được những bạn đấy, sợ sự lóng ngóng của bản thân mà làm hỏng cả một tiết học của cô giáo. Nhưng tất cả nỗi sợ đó đều tan biến lúc tôi đứng trước những bạn học trò và nhận được lời động viên từ cô giáo. Những đôi mắt sáng, khuôn mặt rạng rỡ, đáng yêu đã lấy lại ý thức cho tôi. Tôi hăng say giảng bài, trợ giúp cho những em ở những bài tập khó. Thực sự lúc đó tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào.
Những bạn nhỏ rất thông minh và sáng ý, đọc chữ dòng, ghép vần, làm phép tính chỉ cần dạy một vài lần là đã nhớ. Những em học rất nhanh, lại siêng năng và ngoan ngoãn. Được làm việc và xúc tiếp với những em tôi lại càng thấy mình may mắn biết bao lúc được cha mẹ yêu thương, chu cấp đầy đủ mọi thứ để đi học. Vậy mà với đôi lúc tôi đã lười biếng, trốn học.
Trong lớp học tôi nhớ nhất là Chi, cô bé nhỏ nhất lớp, năm nay mới với 7 tuổi. Chi rất ham học và siêng năng, nhưng trí tưởng lại ko được những anh chị, bởi vậy lúc nào Chi cũng ở lại ôn bài. Sở hữu những ngày Chi học tới tận 8 giờ tối mới trở về nhà ăn cơm. Khuôn mồm bé xíu như chú chim non, giọng đọc nhỏ nhẻ rất đáng yêu. Mặc dù học ko nhớ nhanh nhưng Chi lại rất cần mẫn, siêng năng, ko ngừng nỗ lực, quyết tâm. Cô bé chưa bao giờ bỏ cuộc trước bất kì một bài toán hay từ đánh vần khó nào. Sở hữu chỗ nào ko hiểu Chi sẽ ngồi học cho tới cùng. Cô bé thật đáng yêu và đáng quý trọng. Dù hoàn cảnh khó khăn, phải đi kiếm sống nuôi bản thân nhưng Chi và rất nhiều bạn nhỏ khác ko mất đi niềm hăng say học tập. Mỗi lúc tới lớp học tình thương, những em mới được trở thành những đứa trẻ thực sự, được vui chơi, được học tập giống như bao bạn nhỏ khác. Nhìn chúng tôi càng với động lực cần phải quyết tâm học tập hơn nữa để báo đáp công ơn của cha mẹ.
Công việc này tôi đã làm được nửa năm nay, nó đem tới cho tôi nhiều niềm vui, sự hạnh phúc và những bài học ý nghĩa mà những bạn nhỏ nơi đây đã dạy tôi. Tôi hi vọng rằng sẽ với nhiều lớp học tương tự sẽ được mở ra, giúp những trẻ em nghèo với thời cơ được học tập, được phát triển như tất cả những bạn nhỏ khác.
Đề bài: Kể về một người truyền cảm hứng sống cho em
Bài làm
Trong cuộc sống của chúng ta sẽ được gặp gỡ rất nhiều người, với người sẽ đem tới cho bạn niềm vui, sự hạnh phúc, với người lại đem tới cho bạn nỗi buồn,… những người đó đều đáng trân trọng, vì họ đã cho ta những bài học, những trải nghiệm cuộc sống. Còn tôi, người để lại ấn tượng sâu đậm nhất với tôi chính là cô Đông – người đã truyền cảm hứng học tập, ước mong cho tôi.
Cô Đông là cô giáo dạy lớp sáu của tôi. Cô thấp nhỏ, đôi mắt u buồn, tôi nhìn ở cô với nét gì đó của sự khắc khổ. Cô lúc nào cũng vội vã, đôi mắt đượm buồn, ngay cả lúc cô cười, đôi mắt đấy cũng không thể vui lên. Nhưng cô lại với giọng nói tuyệt hay, cô giảng văn làm người nào cũng mê mẩn. Ngay từ tiết văn trước tiên của cô tôi đã bị hớp hồn.
Từ lúc cô vào dạy lớp, tôi với niềm ham mê và cảm hứng học tập hơn, đặc trưng là với môn Văn, cô khuyến khích phong trào đọc sách trong lớp. Những giờ sinh hoạt ko còn cứng nhắc, ko còn cảnh lớp trưởng nhận xét về ưu thiếu sót của từng tư nhân mà trở thành giờ san sớt những cuốn sách bạn đã đọc. Chúng tôi hào hứng học tập, hào hứng đọc sách. Một niên học cô mà tôi với cảm tưởng mình đã đọc sách của mấy năm cùng lại. Cứ thế ko chỉ tôi mà những bạn người nào cũng ham mê đọc sách. Kết quả thì hẳn người nào cũng thấy, vốn từ, cách tiêu dùng từ đặt câu của chúng tôi trở nên trau chuốt và mượt mà hơn hẳn. Với kết quả đó những bạn lại càng trở nên tích cực hơn.
Ko chỉ lan tỏa cảm hứng đọc sách trong lớp học, cô Đông còn là người khơi dậy ước mong trong tôi. Tôi vốn chẳng với ước mong gì đặc trưng, tôi chỉ biết học và học. Thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi mình, mình thích gì, ước làm gì, ước trở thành người thế nào? Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi với thể trả lời được thắc mắc đó. Tôi cứ sống tương tự, ko ước mong, ko lí tưởng. Nhưng từ lúc gặp cô, mọi điều đã thay đổi, tôi biết ước mong, sống với động lực để hiện thực hóa ước mơ của mình. Từ những tiết giảng văn đầy cảm hứng, những bài học cuộc sống được rút ra trong bài giảng và thực tế cô đã truyền cảm hứng đọc sách cho những bạn trong lớp, từng chút một đã khởi dậy trong tôi ước mơ được làm một cô giáo. Tôi ước mình cũng với thể trở thành một cô giáo như cô, ko chỉ vững vàng về chuyên môn mà còn tinh thông tâm lí học trò, với những cách thức độc đáo khơi dậy niềm vui, niềm hứng khởi học tập ở chúng tôi. Tôi ước mong mình với thể thành một thầy giáo tuyệt vời, mà bất cứ học trò nào cũng yêu quý.
Từ lúc cô khơi dậy ước mong trong tôi, tôi thấy thế cục này đẹp đẽ hơn, đáng sống hơn. Tôi với mục tiêu để theo đuổi, với động lực để ko ngừng phấn đấu vươn lên. Cô là hình mẫu lí tưởng mà tôi muốn đạt tới. Tôi chợt nghĩ, những tháng ngày trước đây mình đã sống hoài, sống phí lúc ko ước mơ, ko hi vọng gì về tương lai.
Cô Đông là người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất. Tôi vẫn đang từng ngày ko ngừng nỗ lực phấn đấu học tập thật tốt để với thể trở thành một thầy giáo mẫu mực như cô. Cảm ơn cô đã truyền cảm hứng và khơi dậy ước mong trong em.
Đề bài: Dàn ý Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi mà em yêu thích
Bài làm
A. Mở bài:
– Giới thiệu về con vật nuôi và kỉ niệm đáng nhớ với nó:
+ Nhà em với nuôi một con chó, tên là “Đốm”, nó sống với gia đình em từ lúc em còn nhỏ, tới lúc em học lớp 5 thì nó qua đời.
+ Quãng thời kì sống với Đốm, em đã với rất nhiều kỉ niệm đẹp, trong số đó, em ko thể quên được lần Đốm đã cứu em khỏi một con rắn độc.
B. Thân bài:
– Thời kì xảy ra sự việc: Lúc em học lớp 3, lúc đó Đốm cũng được 3 tuổi.
– Trình tự:
+ Hôm đó, vào một buổi chiều, em cùng 3 người bạn nữa dắt Đốm ra bãi cỏ sau nhà văn hóa chơi đuổi bắt.
+ Chúng em chạy xung quanh bãi cỏ, cười đùa vô cùng vui vẻ
+ Có nhẽ chính vì tiếng động mà từ trong một bụi cỏ ven đồng, một con rắn trườn ra. Lúc đó vừa hay em đang đứng sắp bãi cỏ đó.
+ Em ko hề hay biết vì đang mải đùa, mãi tới lúc thấy Đốm vừa sủa vừa chạy rất nhanh về chỗ em, em mới nhìn thấy con rắn đang trườn tới chỗ mình.
+ Lúc này em vô cùng hốt hoảng và sợ hãi, ko biết làm gì, Đốm nhanh như cắt vọt ra phía sau em sủa liên miên.
+ Đốm lao vào đớp vào phần thân con rắn sau đó rất nhanh, nó quăng con rắn ra xa khoảng vài mét.
+ Con rắn tiếp tục trườn về phía nó định “ăn miếng trả miếng” nhưng Đốm cũng rất nhanh, nó chạy về sau tiếp tục tiêu dùng mõm quăng con vật nguy hiểm ra xa hơn.
+ Con rắn lúc này nhịn nhường như biết mình ko thể thắng nổi Đốm, liền trườn về phía bụi rậm rồi trốn mất.
+ Đốm đuổi theo tới bụi rậm, gầm gừ, sủa liên tục như đang cảnh báo con rắn.
+ Sau đó, Đốm chạy về phía em, vẫy đuôi chạy vấn vít xung quanh chân em như đang rà soát xem em với bị thương ko.
+ Lúc này em mới “hoàn hồn”, cúi xuống ôm Đốm và nói lời cảm ơn. Thật may mắn vì nếu ko với Đốm có nhẽ em sẽ bị con rắn kia cắn lúc nào ko biết. Chính từ lần đó, tình cảm của em dành cho Đốm lại càng sâu đậm hơn.
+ Đốm với em như một người bạn thân, với chuyện gì vui hay buồn em đều tâm sự với nó.
C. Kết bài: – Cảm tưởng về Đốm và những kỉ niệm thời thơ ấu: Mặc dù Đốm đã mất nhưng những kỉ niệm về nó vẫn sống mãi trong lòng em.
Đề bài: Dàn ý Kể về một lần em mắc thiếu sót làm Thầy Cô giáo buồn
Bài làm
A. Mở bài:
– Con người người nào cũng từng mắc phải những sai trái, thiếu sót. Quan yếu là sau mỗi lần đó, chúng ta biết sửa chữa và thay đổi để ngày càng hoàn thiện mình hơn.
– Em cũng đã rút được ra rất nhiều bài học cho mình, đặc trưng, một lần, em đã mắc thiếu sót với cô giáo dạy Văn lớp 7 làm cô vô cùng buồn lòng.
B. Thân bài:
* Hoàn cảnh xảy ra sự việc:
– Lúc đó là cuối kì 1, trong buổi học trước, cô đã dặn buổi tới cả lớp phải mang vở ghi bài tới lớp nộp cho cô để cô chấm lấy điểm.
– Trước đó, em đã làm mất vở ghi Ngữ Văn, ko với vở để nộp cho cô nên em đã gian lận, mượn vở của một bản lớp khác (cũng cô dạy) để nộp.
* Diễn biến sự việc:
– Lớp trưởng đi thu vở của cả lớp rồi mang lên cho cô, cô quyết định bảo cả lớp mở phần bài tập tổng kết ra làm, trong lúc đó cô sẽ tranh thủ chấm vở.
– Em đã dán nhãn vở khác đè lên nhãn vở bạn đó, tuy nhiên, em vẫn rất lo lắng bởi cô là một người khá kĩ tính.
– Vừa làm bài em vừa lo lắng, tim đập càng nhanh lúc cô chấm sắp tới vở của mình, em rất sợ nếu cô phát hiện ra và thầm hối hận vì việc làm của mình.
– Tim em như ngừng đập lúc cô chấm tới vở của mình, lòng chỉ mong sao cô nhanh gấp quyển vở đó vào thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.
– Nhưng ko, em thấy một dòng nhíu mày trên trán cô, có nhẽ cô đã phát hiện ra điều ko thông thường ở quyển vở đó.
– Cô xem kĩ hơn và lật ra trang bìa xem tên, em thấy trogn con mắt của cô hiện ra sự bất thần, nhịn nhường như ko tin vào dòng tên đấy là của em – một đứa học trò vốn ngoan ngoãn, nghe lời.
– Tâm trạng em lúc đó rất rối bởi một mớ suy nghĩ hỗn loạn: “chết rồi”, “làm sao đây”, “mình với nên nhận lỗi trước ko”, “ko nếu nhận lỗi sẽ bị xấu hổ trước bạn bè”….
– Mồ hôi khởi đầu túa ra trên trán em, lúc đang ko biết làm gì, em chợt nghe thấy tiếng gập vở lại, tiếng gập rất nhẹ nhõm.
– Em lén mắt nhìn lên trên bàn thầy giáo, thật khó hiểu lúc cuốn vở của em đã được nằm ngay ngắn trên vở đã chấm xong. Lén nhìn gương mặt cô, em thấy rõ đôi mắt của cô đã trùng xuống, cô đang buồn vì em.
– Lúc đó, em ko còn thấy lo lắng, sợ cô phát hiện cô sẽ phạt nặng nữa, mà thay vào đó là sự hối hận và cảm giác tội lỗi. Em ko biết làm gì ngoài việc cúi gằm mặt xuống tự dằn vặt bản thân mình: “Vững chắc mình phải xin lỗi cô” – em thầm nghĩ
– Sau buổi học, em đã xuống phòng chờ và gặp cô xin lỗi vì lỗi lầm của mình và thật may mắn, cô đã hiểu và tha lỗi cho em.
– Từ đó, em đã rút ra được bài học cho chính bản thân mình: Ko được gian lận trong bất kì việc gì vì điều đó vừa làm cho người khác phải buồn lòng vừa làm xấu chính mình.
C. Kết bài:
– Tự nhủ phải học tập thật tốt, ko bao giờ được mắc sai trái tương tự nữa.
– Thiếu sót là điều ko tránh khỏi, nhưng sau mỗi lần mắc thiếu sót, chúng ta biết nhận sai và sửa chữa thiếu sót đó mới là tốt.
Đề bài: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích.
Bài làm
Thúy Lan từ từ tỉnh ngộ, em giật bắn mình: vì sao em ko nằm ngủ với mẹ trên giường đệm như mọi lúc? Vì sao em nằm cuộn tròn trên chiếc thảm chùi chân ngay lối đi xuống bếp?
Nàng mở to mắt: Trời ơi! Em ko còn là Thúy Lan nữa, em đã hóa thành con mèo đen! Nguy hại thay em lại là con mèo Mun sống ngay trong gia đình em!
Những điều Thúy Lan quan sát được:
Khuông cảnh gia đình thân thuộc như xưa nhưng tất cả đồ đoàn đều to to so với tầm vóc thân mèo của Thúy Lan. Em phải nhảy lên ghế vẫn ngồi học, ô kéo bàn học quá nặng em ko sao mở ra được, nàng ko giở được sách với hai bàn chân mèo khờ dại…
Vẫn cha em ngồi đọc sách báo, vẫn mẹ em thu dọn những việc nhỏ nhặt, vẫn em em Thúy Vân hay vuốt ve con mèo Mun như em. Em giật thột lúc thấy chị bếp là người hay đập con mèo Mun vì tội ăn vụng trộm và làm đổ thức ăn. Em hốt hoảng lúc thấy con chuột nhắt quá to đang chạy trốn em…
Cảm tưởng của Thúy Lan:
Dần dần em bớt sợ nhưng buồn tủi tới chảy nước mắt. Khổ đau nhất em ko nói được tiếng người để trò chuyện với người thân, nhất là với Thúy Vân. Tới bữa cơm, em nghẹn ngào ăn ko được, Thúy Vân vuốt ve rồi bế em vào lòng nói với cả nhà: “Cha mẹ à! Con Mun nó ốm hay sao đấy, hôm nay nó ko ăn cơm!”. Em đau xót cam phận…
Thế mới biết được làm người là sung sướng, dù phải nghèo khổ, làm vụng trộm vất vả để sinh sống, Thúy Lan tự ăn năn hối lỗi lúc nhớ tới lúc tức giận tới láo xược với cha mẹ mỗi lúc với điều ko như ý trong gia đình. Thúy Lan còn thấy yêu thương thú vật hơn bao giờ hết vì biết đâu những con vật đấy lại ko như mình…
Đang miên man nghĩ ngợi, Thúy Lan chợt thấy con Tô – Tô chạy vào phòng. Em sợ quá, chạy trốn. Con chó liền đuổi theo làm em đập đầu vào chân bàn thì té ra là một giấc ngủ mê! Thúy Lan choàng tỉnh dậy và thuật lại cho mọi người trong gia đình nghe.
Đề bài: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích.
Bài làm 1 – Chú chó Phi Phi
Tuổi thơ của người nào cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đó với thể là chú rùa, chú chim hay chú mèo… Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tôi đã… nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi ko ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ ko những ko trách tôi mà còn giục tôi đi lấy sữa cho chú uống nữa!
Ngày nay thì Phi Phi đã to lắm. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc nào cũng dựng lên lắng tai mọi âm thanh xung quanh. Loại mũi thì lúc nào cũng với vẻ khịt khịt như đánh tương đối mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Lúc tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm canh. Sở hữu Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi rất yên tâm đi ngủ. Thế rồi, tới một ngày, với chuyện xảy ra, gia đình tôi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.
Đó là một đêm mùa đông gió rét. Như mọi hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nnẹ nhàng cầm gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hòng thoát ra ngoài. Bố vừa hô hoán láng giềng vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên trộm, bất thần, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc đấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc đấy, Phi Phi từ đâu lao tới ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết ko nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn ngừng lại lúc những cô bác bỏ láng giềng ùa tới trói gô tên trộm lại. Mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.
Sau hôm đấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu thị trấn với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt sau đó đã khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đinh tôi và Phi Phi còn được tuyên dương nữa!
Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tôi cho tới hiện nay. Chú luôn được cả nhà nuông chiều và yêu quý, đặc trưng là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng với nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng ko những bạn!
Đề bài: Kể về một lần em mắc thiếu sót làm thầy, cô giáo buồn lòng.
Bài làm
Sáng thứ sáu, cô giáo dạy Hóa học dặn dò những học trò ôn bài để thứ hai làm rà soát. Chiều thứ bảy, em đã xin ba mẹ cho đi đá banh với bè bạn, sáng chủ nhật mỏi mệt, em nằm coi phim và nghĩ bụng: tối chủ nhật sẽ ôn bài kĩ lại…
Nhưng tối hôm đấy, Nam, bạn em tới rủ đi ăn chè… em và Nam xách xe dạo thị trấn, về nhà lúc 8 giờ, mới ngồi vào ôn bài…
Sáng thứ hai, buổi rà soát tới. Trong 3 thắc mắc và Một bài toán về thí nghiệm, em chỉ trả lời được sơ lược Hai câu. Lúng túng, hỏi Nam, Nam lắc đầu… em nhìn vở hóa học và nháy mắt… ra hiệu bảo Nam đưa cho em…
Chờ cô giáo đi về cuối lớp, em mở vở ra, chép vội vàng. Bất thình linh cô đi lên, em đẩy vội cuốn tập về Nam.
Cô giáo lại đi xuống cuối lớp, Nam hỏi em, em thầm đọc cho Nam chép, hai đứa thì thào… cho tới lúc cô nhắc, mới ngồi yên.
Giờ phát bài, cô giáo đọc điểm cả lớp. Ko với tên em và Nam. Lúc Nam lúng túng đứng lên hỏi, cô bảo:
– Hai em lên đây, cô muốn hỏi điều này!
Trước mắt chúng em, hai bài rà soát hiện ra khuông điểm với những dấu hỏi đỏ chói của cô thay cho điểm làm bài. Cô nhìn chúng em, nghiêm nghị nói:
– Bài này người nào chép của người nào? Sao lại sai giống nhau thế hả những em?
Em và Nam… đỏ bừng mặt, nhìn nhau ngắc ngứ!
Cô chờ một lúc lâu, ko người nào trả lời. Cô quyết định:
– Nếu chúng em làm bài chung, cô sẽ cho chung là 4 điểm, chia ra cho hai em, mỗi em hai điểm nhé? Điều quan yếu là chúng em phải thành thật, để còn với thời cơ sửa chữa. Chúng em đi học, để hiểu biết, chứ ko phải đi học, để dối trá thế này!
Reng…Reng… tiếng chuông ra chơi… giải thoát cho hai chúng em khỏi những đôi mắt của bè bạn…. chúng nó ùa ra, đứa đi tậu kem, đứa chạy đuổi nhau trên hành lang.
Em nhi nhí:
– Thưa cô, em đọc cho bạn đấy… câu ba ạ. Em xin lỗi cô!
Nam lại nói “Thưa cô, vì hôm qua em tới rủ bạn Hùng đi chơi tối quá… nên… chúng em ko kịp học bài ạ.”
Cô giáo yên ổn lặng một lát rồi bảo:
Hai em biết nhận lỗi là tốt, nhưng quan yếu là phải biết sửa lỗi. Hai em hãy về học lại những bài hóa học vừa qua, cô sẽ cho rà soát lại lúc cô sắp xếp được thời kì!
Chúng em chẳng mong gì hơn thế. Nhi nhí cảm ơn cô, chúng em ra về.
Từ biệt cô, chúng em ra về, lòng vừa hối hận, vừa cảm động trước tấm lòng khoan dung của cô. Chúng em rủ nhau sẽ quyết tâm học bài kĩ.
Chúng em sẽ học thuộc, ko chỉ là bài hóa học này, mà là những bài học của những môn học khác nữa, để sứng đáng là một học trò ngoan, đền đáp tấm lòng và công lao của cô giáo em.
Bài tập làm văn số Hai lớp 8 đề 2: Kể về một lần em mắc thiếu sót làm thầy, cô giáo buồn lòng.
Bài làm 1
Trong thế cục mỗi con người, người nào cũng với lần mắc thiếu sót. Nhưng với những thiếu sót làm ta luôn ray rứt mãi. Đó là trường hợp của tôi. Tới tận hiện nay tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm đấy. Tôi hối hận đã làm cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng Cô sẵn sàng thông cảm và tha thứ cho tôi.
Tôi vốn là một học trò giỏi Toán của lớp. Bài rà soát nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan ko xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi những bạn lên bảng làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ ko gọi tới tôi đâu, bởi tôi đã với điểm rà soát mồm rồi. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khuông cửa sổ và thả hồn tưởng tượng tới trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất thần đã xảy ra, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài rà soát. Biết làm sao hiện nay? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi lúc làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi ngờ ngạc nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh lúc nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay vào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy những bạn chú tâm làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất tĩnh tâm và ko thể suy nghĩ được cách làm bài. Thời kì đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, ko yên. Tôi nghĩ tới lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói tới việc thế nào bố mẹ cũng quở trách. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Những thắc mắc dồn dập đấy đạt ra làm tôi càng lo lắng hơn.
Rồi thời khắc định mệnh đã tới. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho những bạn. Liếc qua bài mình, con số ba làm tim tôi thắc lại. Tôi đã cố ko để người nào nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt đấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng với. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè hiện nay? Tôi lo nghĩ và đột nhiên nảy ra một ý… Cô giáo khởi đầu gọi điểm vào sổ. Tới tên tôi, tôi tĩnh tâm xướng to “Tám ạ!”. Cô giáo nhịn nhường như ko phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ: “Chắc cô ko quan tâm đâu ví với sắp chục bài bị điểm kém nhưng mà!”. Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm đấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “tám” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ tới lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xui đất làm làm sao đấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm tám ko khớp với con số cô tổng kết trước lúc trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái ngắt. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn lúc nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi dòng ko khí nặng nề, khô khốc đấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi làm tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi ko còn tâm trạng để học những môn khác. Tôi cảm thấy “ghét” cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô ko tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ ko cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ghét” cô hơn… Và thế là một ngày nọ, lúc hết giờ tới giờ ra chơi, những bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng… Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông tin cho cả lớp. Nhưng ko một người nào biết… Cô ko hề mảy may nghi ngờ tới những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô ko nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời kì làm lại quyển số đấy. Điều đấy làm tôi thấy hả dạ.
Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, với cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên những bạn bị ốm, nhận xét bạn này cần trợ giúp về môn nào, bạn nào tiến bộ… Tôi cảm thấy bất thần quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật tới trang sắp cuối, cô viết về bài rà soát Toán sắp đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nhiên lúc với một đoạn nhỏ cô viết về tôi: “Ko hiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? Hay nó gặp chuyện gì ko vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem với giúp em đấy được gì ko? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn trợ giúp bạn bè và lễ phép…” Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới biết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó làm tôi làm tôi ko làm bài được chứ với nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba đấy làm tôi làm tôi phải nhắc nhở mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô với thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng ko với người chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời kì… Loại tin đấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trong cặp của tôi. Tôi ko biết làm thế nào để liên lạc với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc đấy tôi ko sửa điểm thì có nhẽ tôi sẽ ko gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng ko phải ray rứt như hiện nay. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao xúc cảm đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Vì sao ngày đấy tôi lại với những suy nghĩ sai trái và ngốc nghếch tới thế để rồi hiện nay hối hận mãi. Tôi ko còn gặp cô nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết giữ gìn quyển sổ của cô và mong một ngày sắp đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi thực tâm của tôi. Cô ơi…
Thời kì ko ngừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã với người thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy đấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng vía của cô ngày nào. Tôi mong với thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung của cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô…
Bài tập làm văn số Hai lớp 8 đề 3: Kể về Một việc em đã làm làm bố mẹ vui lòng.
Bài làm 1
Sở hữu một lần, tôi đã làm một việc làm ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được việc tốt nên trong lòng thấy vui lắm, vì lúc đấy tôi mới học lớp bốn thôi.
Hôm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp ko gian chiếu lên những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một ngày được ngơi nghỉ thư giãn sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi người. “Một ngày rảnh rỗi mà ko đi chơi thì thật là lãng phí thời kì”, chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát “Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón…là…la…lá…lá…la..” thì thấy ba mẹ lăng xăng làm chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi “Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?” “À! Ba mẹ chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi ko còn gặp con à” ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào “Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về với quà cho con”. Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự kiến được đi chơi tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mỏi mệt. Trước giờ tôi với động tay, động chân vào mấy việc này đâu, với thời kì rảnh là đi chơi với đám bạn nên mỏi mệt là phải rồi.
Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tôi chạy ùa vào “Linh ơi! Đi thôi!”, một đứa trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi “Đi đâu?” “Mày ko nhớ hôm nay là ngày gì à?” Ngân hỏi lại, nó nhìn dòng mặt ngờ ngạc của tôi và nói tiếp “Hôm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy” Tôi chợt nhớ ra và nói “Chút xíu nữa là quên mất, cảm ơn những bạn nha”. Tôi mời những bạn vào nhà và nói “Chờ tao một tí, đi thay quần áo”. Bước vào trong nhìn thấy nhà còn ngổn ngang, dơ bẩn tôi chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng “Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, với lại buổi tiệc cũng sắp khởi đầu rồi”. Tôi đắn đo cân nhắc với nên đi hay ko, nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình ko làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải bắt tay vào thu vén thì càng vất vả. Còn nếu tôi ko đi sinh nhật thì Minh Thư sẽ giận và ko chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức một lần vì nó sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao đây…? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định ở nhà thu vén nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tôi ko đi được và gửi lời xin lỗi tới Minh Thư. Sở hữu thể nó giận và ko chơi với tôi thì cũng một thời kì ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là tương tự.
Tôi bắt tay vào công việc. Khởi đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp tới phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn, rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đủa ăn sáng còn ngổn ngang trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp còn ngổn ngang xoong nồi, tôi hít một tương đối dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời mẹ dạy, mồm ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào ko hay. Lần trước tiên trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mỏi mệt xen lẫn niềm vui. Thành tựu lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, hiện nay làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất tốt công việc được giao, trong lòng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao! Thật sung sướng lúc mình đã thắng lợi bản thân để vượt lên chính mình.
Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen “Con gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều”. Tôi xẻn lẻn “Dạ con đã to rồi phải ko mẹ”. Mẹ nói “Con mẹ đã to rồi, quà của con đây này” vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi “Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm”. Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì thành tựu lao động của một ngày “làm việc”.
Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân “Mình với thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình”. Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, quyết tâm trợ giúp ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi san sớt cho những bạn một mốc son trong đời và là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.
Bài tập làm văn số Hai lớp 8 đề 4: Nếu em được chứng kiến câu chuyện bán chó của Lão Hạc nói cho ông giáo, em sẽ kể lại như thế nào?
Bài làm 1
Trời đã thủng buổi, mặt trời chói chang len qua những bóng lá rọi xuống khuông cửa nan nhà. Tôi đang lụi cụi nấu bếp dưới bếp, than khói lửa hồng bốc lên dưới dòng nắng ban trưa thật làm người ta dễ bực mình. Ông nhà đang ngồi đọc mấy quyển văn của trò ông đấy, rồi cứ luôn tay phe phẩy dòng quạt mo. Cơm nước đã xong đấy, toan dọn mâm lên ăn, thì bỗng nhiên, lão Hạc bước từ cửa vào. Lão hạc là láng giềng của nhà tôi, nhà lão nghèo lắm, vợ mất, con trai vì ko lấy được vợ nên bỏ đi làm ăn, để mình thân già lão ở nhà. Lão với ông nhà tôi thân nhau lắm, tuy tuổi tác chênh lệch, nhưng hai người cứ trò chuyện thì lại rôm rả, như hai người bạn tri kỉ với nhau vậy.
Lão Hạc cứ loạng quạng , mặt cúi gắm xuống, lưỡng lự trước cửa một lúc rồi bước vào nhà. Ông nhà tôi kêu lên: Cụ tới chơi ạ” Lão Hạc ko đáp lại. Lão đi từ từ, chậm rãi vào gian chính. Bực mình thật, đúng lúc người ta ăn cơm thì lại mò đến- Tôi tự nhủ một cách trách móc lão Hạc. Lạ thật! Lão ngồi phịch xuống tấm phản, ko nói ko rằng, cứ cúi gằm dòng mặt xuống. Chồng tôi cũng thấy lạ lắm, nhưng cũng giữ phép lịch sự, rót chén nước chè mời lão. Lão Hạc đưa hai bàn tay run run đỡ lấy chén trà chồng tôi đưa, đưa lên môi nhấp nhẹ rồi lại đặt xuống. Tới giờ lão vẫn chưa mở lời. Rồi dòng vẻ yên lặng đấy cứ diễn ra một lúc, chồng tôi nhìn lão một cách kì lạ, ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng thì, có nhẽ là lão đã sẵn sàng để nói chuyện- lão ngẩng khuôn mặt lão lên, khuôn mặt nhăn nheo, rám nắng, dưới khóe mắt vẫn thâm quầng- và mở chuyện:
– Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
– Cụ bán nó rồi?- chồng tôi đáp một cách ngạc nhiên
– Bán rồi! Họ vừa bắt nó xong.
Lão kể với giọng khàn khàn, làm tôi nghe chữ được chữ ko. Lão mỉm cười. Nhưng lão cười lạ lắm, mồm lão cười nhưng mà môi cứ giật giật, cả người lão run lên. Lão cười mà như mếu vậy. Có nhẽ tâm trạng lão ko vui như lão cố tỏ ra cho chồng tôi thấy- và chồng tôi cũng nhìn thấy điều đó. Ông hỏi:
– Thế nó cho bắt à!
Vẻ mặt lão thoáng thay đổi, mắt lão nhắm nghiền lại, khuôn mồm cười lúc nãy đã biến mất. Rồi từ hai khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, nó chảy dài trên khuôn mặt xương xương của lão. Những nếp nhăn trên khuôn mặt lão co lại, lão khóc mỗi lúc một nhiều, hàng nước mắt cứ tuôn mãi. Tôi ngạc nhiên, từ xưa tới nay lão với bao giờ thế đâu. Mà lão Hạc đã già, có nhẽ lên chức ông chức cụ rồi, vậy mà lão lại hu hu khóc chẳng khác gì một đứa con nít. Mặt ông nhà tôi cũng biến dạng theo.
Lão Hạc kể lại chuyện bán chó mà tiếng khóc cứ ngân dài theo từng lời nói, trông tới là tội nghiệp.
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! – Lão òa lên- Nó với biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm, nó ăn ngon lành, bởi vì tôi cho nó toàn món ngon, bữa cuối cùng của nó mà. Thế rồi, lúc nó đang hoan hỉ, thì bỗng thằng Mục với thằng Xiên nấp ngay sau nó nhảy ra, tóm gọn nó. Cu cậu trông béo tốt vậy mà lại nhát, thế nên chẳng bao lâu nó đã bị trói gọn cả bốn cẳng lại rồi. Bấy giờ cu cậu mới biết cu cậu chết. Mà dòng giống nó khôn lắm! Nó nhìn tôi in như nó trách tôi. Nhìn ánh mắt nó, chắc nó đang thầm bảo rằng: “ A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão vậy mà lão lại đối xử với tôi như thế à? Tôi già từng này tuổi đầu rồi mà lại phải lừa một con chó ông giáo ạ.
Nói tới đây, lão Hạc tự đấm thùm thụp vào ngực mình, bởi vì có nhẽ lão sẽ ko bao giờ với thể tự tha thứ cho mình được. Lão cứ rên rỉ, trách móc mình mãi, kèm theo là những dòng cào xé, lão đang dằn vặt nỗi lòng của mình, tới nỗi mà chồng tôi phải ngăn lão lại thì lão mới ngừng. Ông yên ủi lão Hạc
– Thôi cụ ạ! Nó ko hiểu gì đâu! Mà chó nào nuôi mà chẳng để giết thịt thịt! Ta bán nó đi chính là hóa kiếp cho nó đấy.
Nghe xong câu này của chồng tôi, lão Hạc ngẩng mặt lên trời, lão vẫn khóc, nhưng lão vừa khóc vừa cười, giọng cười chua chát và đắng cay. Lão nhắm nghiền mắt lại cố ngăn cho dòng nước mắt ko tuôn nữa, rồi bảo rằng lão mong là con chó sẽ thành kiếp người, như lão chẳng hạn. Tôi quan tâm thấy chồng tôi cũng đau buồn theo lão, nước mắt đã rơi, nhưng ông ko muốn lão Hạc càng thêm buồn nên cố nẹn lại, và nghiến răng để ko òa khóc theo lão. Ông nắm lấy đôi vai gầy gọc của lão Hạc yên ủi lão. Loại cảnh tượng thật não nùng.
Đề bài: Người đấy sống mãi trong lòng tôi
Bài làm
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy là ngày tôi phải chia xa nội đã gần ba năm rồi. Nhưng hình ảnh của nội, nụ cười, giọng nói ấm áp, thân yêu của nội mãi in đậm trong kí ức của tôi…
Nội tôi là một người khỏe mạnh, vui vẻ và rất hiền lành. Dáng người nội ko quá cao, nội tương đối béo nhưng vẫn rất nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Nội có mái tóc và bộ râu trăng muốt, nhìn tựa như một ông bụt. Khuôn mặt nội hồng hảo, làn da đã nhăn nheo đi nhiều, những nếp nhăn do năm tháng mưu sinh vất vả, cực khổ in đậm trên khuôn mặt nội. Đôi mắt nội đã mờ đi nhiều, ko còn nhìn rõ mọi vật xung quanh nữa, mà cần phải có người bạn là đôi kính ở bên, chiếc mắt kính lúc nào cũng bị đeo trễ xuống một chút, nội ngồi thong thả bên ấm trà và cầm trên tay tờ báo ngâm ngợi thật kĩ, thật lâu những tin tức được ghi chép trong đó. Đó là những hình ảnh thật bình dị và êm đềm mà tôi vẫn còn nhớ mãi lúc nghĩ về nội.
Nội có đôi bàn tay rất khéo léo, dù ko hay vào bếp nhưng mỗi lần nội nấu cơm chắc chắn rằng cả nhà sẽ được một bữa ăn ngon tuyệt. Nội nấu ngon nhất là thịt bằm nấu canh chua. Đó là món ăn tuyệt ngon mà tôi thích ăn nhất vào những ngày trưa hè. Những năm còn mạnh khỏe, bất cứ lúc nào tôi thích là nội sẽ đặc biệt xuống bếp nấu cho tôi thưởng thức.
Đối với những người xung quanh, nội cũng luôn quan tâm giúp đỡ họ. Bởi vậy ko chỉ con cháu trong gia đình mà ngay cả hàng xóm láng giềng cũng rất tôn trọng nội. Trong xóm có bất cứ công việc nào quan trọng mọi người đều kính cẩn đến hỏi nội, để nhờ nội đưa ra lời khuyên.
Trong các đứa cháu, người nội yêu quý, thương hơn cả là tôi. Ko phải nội ưu ái, thiên vị hơn mà vì tôi có hoàn cảnh đặc biệt hơn những người anh em khác trong gia đình. Bố tôi mất từ lúc tôi mới sinh ra, chỉ còn mình mẹ nuôi tôi khôn lớn. Bởi vậy, nội rất quan tâm và chăm sóc tôi tựa như một người cha vậy, để tôi luôn được sống trong tình yêu thương đủ đầy, ko có cảm giác thiệt thòi. Trong những ngày mẹ vất vả làm việc, kiếm sống, nội dạy tôi biết cách tự chăm sóc bản thân, dạy tôi biết làm những công việc đơn giản để phụ giúp mẹ: nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo,… Ko chỉ có vậy, nội còn dạy tôi đọc, viết, dạy tôi cách làm một con người lương thiện, có ích. Nội đã bên cạnh tôi trong suốt hành trình tuổi thơ, tận tụy, cần mẫn chưa một lời quát mắng hay đánh nhưng những lời nội dạy bảo tôi vẫn luôn khắc sâu trong tim.
Ngày biết nội đổ bệnh, tim tôi như chết lặng. Căn bệnh ung thư quái ác đã đến giai đoạn cuối, ko còn cách nào cứu chữa khỏi. Tôi ôm mặt khóc nức nở vì sự vô tâm của mình. Những lần nội đau ngồi thụp xuống đất, gương mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm thì ra đó là lúc căn bệnh tai quái đang hành hạ nội. Vậy mà tôi chẳng hề biết, vẫn vui đùa, vẫn tin những lời nói “ko sao đâu” của nội. Thì ra nội đã biết mình mắc bệnh từ lâu nhưng vì sợ tốn kém, vì sợ con cái lo lắng mà vẫn giấu suốt bao năm, âm thầm chiến đấu với nó một mình. Chỉ đến lúc cơ thể kiệt quệ, ko thể chống đỡ được nữa nội mới báo cho cả gia đình biết. Nhưng đến lúc này thì đã quá muộn rồi. Thời gian tôi ở bên nội còn lại quá ngắn ngủi, tôi ko kịp làm bất cứ điều gì để báo đáp công ơn nội đã dành cho tôi. Suốt ngày tôi quanh quẩn bên giường nội, bóp chân tay, hát và kể chuyện cho nội nghe. Trưa hôm ấy, ngồi cạnh nội bóp chân tay cho nội, bất chợt nội hát bài hát ru thủa bé cho tôi nghe, tôi nghẹn ngào nghe những lời nội hát, tiếng hát tuy thều thào, nghe ko thật rõ tiếng nhưng sao ấm áp và thân yêu quá. Giọng nói trầm ấm đó đã bao lần hát ru, kể chuyện cổ tích đưa tôi vào giấc ngủ. Hai mắt tôi nhòe đi, có gì đó như chẹn ứ ở họng khiến tôi ko nói nên lời. Rồi tiếng hát ấy nhỏ dần, nhỏ dần cho đến lúc tắt hẳn. Nội mất rồi, để lại trong tôi một khoảng trống lớn. Nội ơi, nội đi rồi người nào sẽ bên cạnh bảo ban con, nuôi dạy con khôn lớn….
Nội mất đi nhưng tình cảm nội giành cho tôi, sự chăm sóc, yêu thương, dạy dỗ thì vẫn còn mãi mãi. Tôi sẽ luôn cố gắng sống thật tốt, làm việc thật chăm chỉ để ở nơi thiên đường kia nội sẽ luôn mỉm cười hạnh phúc. Nội chính là tâm gương, là động lực để tôi ko ngừng nỗ lực, cố gắng.
Đề bài: Bài viết hàm ân về thầy cô
Bài làm
Ông cha xưa đã từng có câu: để nói lên vấn đề biết ơn, kính trọng những người đã dạy dỗ mình. Xã hội hiện đại ngày càng phát triển, có những giá trị văn hóa truyền thống đã dần bị phai nhạt, nhưng truyền thống Tôn sư trọng đạo này cần phải được giữ gìn và phát huy.
Biết ơn là luôn ghi nhớ công ơn những người đã giúp đỡ ta trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, giúp ta khôn lớn trưởng thành. Ko chỉ ghi nhớ công lao mà phải luôn có ý thức sẽ báo đáp, đền ơn những người đã giúp đỡ mình. Biết ơn thầy cô giáo cũng vậy, nó được thể hiện bằng những hành động hết sức cụ thể như nghe lời, kính trọng thầy cô, chăm ngoan học giỏi để đạt thành tích cao hơn nữa trong học tập.
Biết ơn, kính trọng thầy cô là đạo lý truyền thống tốt đẹp của dân tộc, đã được lưu giữ hàng nghìn năm nay:
Hay câu:
Những câu tục ngữ đó đã có thấy tầm quan trọng của người thầy trong cuộc đời mỗi con người. Có người nào khôn lớn trưởng thành, đạt được nhiều thành tựu rực rỡ mà phía sau ko có một người thầy lỗi lạc tận tụy chỉ bảo. Có lẽ từ xưa đến nay chưa từng có một người nào như vậy. Thầy cô đem đến cho chúng ta biết bao bài học, từ cách tiếp thu tri thức, văn hóa cho đến dạy chúng ta cách ứng xử cho phải đạo, lễ phép. Thầy cô sát sao ta từng con chữ, bài học, mong cho chúng ta nên người. Thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ hai của mỗi học trò.
Từ xưa đến nay có biết bao tấm gương tôn sư trọng đạo đã được lưu danh sử sách. Ví như Lê Văn Thịnh, nổi tiếng thông minh hoc giỏi, hiểu sâu biết rộng. Tuy đỗ đạt làm quan lớn trong triều, nhưng lúc về thăm thầy vẫn nhất mực cung kính quanh tay, xưng con với thầy. Hay Phạm Sư Mạnh, học trò của Chu Văn An, học cũng là người học trò thông mình. Sau đỗ đạt làm quan Tham Chính khu Mật viện, rồi làm đến cả Hành khiển tả ty lang trung. Mặc dù chức sắc lớn, công việc bề bộn nhưng năm nào ông cũng sắp xếp thời gian về thăm thầy, cung kính lúc đứng trước mặt thầy thầy đáng trọng Chu Văn An. Trong xã hội hiện đại, chúng ta ko thể ko nhắc đến thầy giáo Văn Như Cương, một người thầy đáng trọng, luôn được học trò yêu quý, lúc thầy mất đã đem đến niềm tiếc thương vô hạn cho toàn thể học trò trong và ngoài trường.
Bên cạnh những học sinh có ý thức, hiểu được ý nghĩa của việc tôn trọng, biết ơn thầy cô thì vẫn có những học trò còn hỗn láo, có những hành động đáng chê trách như cãi. Chửi nhau, thậm chí là đánh thầy cô giáo. Đó là biểu hiện của sự suy đồi đạo đức và lối sống trong lớp trẻ. Nếu những hành động đó còn tiếp diễn, thì quả thật đáng lo ngại cho tương lai của nước nhà.
Biết ơn, kính trọng thầy cô là một nét đẹp trong văn hóa ứng xử. Thầy cô trao cho ta biết bao tri thức, bài học, bởi vậy kính trọng họ là điều tất yếu. Dù xã hội có thay đổi thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn cần giữ gìn và phát huy truyền thống tốt đẹp này.